Bộ tiểu thuyết làm thay đổi hoàn toàn cách nghĩ cũng như những định kiến của mình về ngôn tình Trung Quốc. Bộ bộ kinh tâm lôi cuốn mình không kém những tác phẩm văn học Tây Âu ♥
Ấn tượng đầu tiên là về bìa sách. Mình phải mất một lúc mới “ngấm” được rằng tập một và tập hai được phân biệt bằng dấu [*] và [**]. Rồi tình cờ bắt gặp giọt nước mắt cam chịu của người nữ nhi ấy, như báo hiệu một SE đang chờ phía trước 🙂
Nội dung Bộ bộ kinh tâm khá thú vị. Trương Hiểu, một nhân viên văn phòng 25 tuổi sống tại Bắc Kinh thời hiện đại, sau một tai nạn bất ngờ vượt thời gian trở về 300 năm trước. Cô tỉnh giấc vào năm Khang Hy thứ 43 và bắt đầu cuộc sống của Mã Nhĩ Thái Nhượng Hy trong Tử Cấm Thành. Cô mang theo vốn kiến thức khá mơ hồ về lịch sử Thanh triều, và điều quan trọng nhất, là những quan niệm sống của thế giới hiện đại, liệu điều đó có khiến cô gặp bất hạnh trong xã hội phong kiến đầy bất công hay không? Câu hỏi đó đã luôn hiển hiện trong tâm trí mình ngay từ những trang đầu. Rồi theo từng trang, từng trang, từng trang sách, Trương Hiểu cũng dần dần trở thành Nhược Hi, dù trong cô vẫn khao khát được tự do.
Thiết nghĩ, vì lịch sử như thế nên mới có sự xuất hiện của nàng, hay vì sự xuất hiện của nàng nên lịch sử mới thay đổi như thế. Nàng biết rằng không nên để mình lọt vào cuộc tranh đoạt vương vị tàn khốc ấy, nhưng lại không sao cưỡng lại nổi. Bởi lẽ, trong vòng xoáy cuồng loạn ấy, có người nàng yêu, cũng có người yêu nàng. Nàng càng cố gắng bảo vệ những người thương yêu, càng vô tình đẩy họ vào một vòng xoáy khác: vòng xoáy bi kịch. Là bi kịch tình yêu, bi kịch của tình bằng hữu, bi kịch của tình phụ tử, bi kịch của tình huynh đệ. Tất cả, dù ra sức tranh đoạt hoàng vị hay ung ung tự tại, dù thắng hay thua, dù được hay mất, đều phải mang theo mình những nỗi khổ, những vết thương lòng sâu hoắm.
Bộ bộ kinh tâm mở ra tươi vui trong sáng, nhưng kết thúc chắc chắn để lại trong lòng người đọc nỗi ám ảnh, day dứt. Dù vậy, vẫn phải chấp nhận rằng đó là cái kết duy nhất, không thể bị thay đổi dù chỉ là một tiểu tiết, vì dẫu có bi thảm, có khổ đau, thì cái kết thúc ấy quả thực vô cùng hoàn hảo.
Nữ nhân của Bộ bộ kinh tâm, tất cả, đều phải chịu nhiều đau khổ, bất công. Nhưng họ, đến cuối cùng đều có thểm thanh thản mỉm cười…
Đó là Nhược Hi, nữ chính có số phận bi thảm nhất, dù có ra đi vì chờ đợi mòn mỏi, vì phải gánh chịu quá nhiều khổ tâm, cuối cùng vẫn là nàng đã và sẽ mãi nắm giữ trái tim Dận Chân, không bao giờ đổi thay vì dòng chảy thời gian.
Đó là Nhược Lan cả đời không thể nào thanh thản vì mối tình với người tướng quân xấu số, đến cuối cùng vẫn được tự do tìm về với người yêu.
Đó là Lục Vu, hồng nhan tri kỉ của Thập tam a ca, dù có dứt áo ra đi tìm cái chết, suy cho cùng cũng là vì người nàng yêu.
Đó là Bát phúc tấn Minh Tuệ hết lòng yêu, hết lòng hy sinh, phải chịu sự ghẻ lạnh của Bát a ca không biết bao nhiêu năm. Đến cuối cùng, dù có phải tự tận không danh không phận với Bát gia, nàng vẫn khiến chàng phải gào khóc thảm thương, bất lực đứng nhìn nàng chìm trong ngọn lửa đỏ.
Đó là Thập phúc tấn Minh Ngọc, ban đầu khiến ta chán ghét vì thói chua ngoa đanh đá, nhưng cuối cùng vẫn khiến ta phải đem lòng yêu mến. Nàng, dù ngục tù khổ ải đang chờ phía trước, vẫn mãn nguyện nói với Thập gia: “Có thể gả cho chàng, kiếp này của thiếp quả thực rất may mắn…”.
Đó là Ngọc Đàn, dù có đến với Nhược Hi vì có mục đích, vẫn khiến ta đau xót vì tình cảm nàng đối với Nhược Hi ngày càng sâu sắc hơn cả tình tỷ muội, vì tuổi thanh xuân và cả tính mạng của nàng đều phải dùng để trả cho mục đích ấy.
Bộ bộ kinh tâm, nơi mà ngay cả nam nhân cũng phải chịu đau khổ, dằn vặt…
“Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau
Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều…”
Tứ a ca Dận Chân, người đứng đầu triều đình Đại Thanh, nhưng luôn cô độc, luôn mang trong mình nỗi đau dằn xé mang tên Nhược Hi. Yêu và được yêu, nhưng chàng và nàng chẳng thể ở cạnh nhau.
Bát a ca Dận Tự, đến phút cuối mới muộn màng nhận ra rằng đã đem lòng yêu Bát phúc tấn, nhưng chỉ còn biết nhìn nàng mập mờ trong biển lửa.
Cửu a ca Dận Đường, đến chết vẫn không dứt ân hận vì những dòng chữ đỏ trên mảnh vải cũ… “…Ngọc Đàn không hối hận! Không oán trách! Chị chớ đau lòng!”.
Thập tam a ca Dận Tường, chàng luôn hận mình đã không bảo vệ được Lục Vu. Nỗi dằn vặt hóa thành bệnh tật, đem chàng sớm lìa khỏi thế gian.
Thập tứ a ca Dận Trinh, tình cảm bền bỉ mà cao thượng chàng dành cho Nhược Hi thật đáng trân trọng. Vì Nhược Hi mà tình nguyện quỳ một ngày đêm trong mưa, vì Nhược Hi mà kiên trì tìm cách cứu nàng thoát khỏi Cán Y Cục. Dẫu chính chàng là người năm lần bảy lượt mắng Nhược Hi, nhưng cũng chính chàng đã đưa nàng thoát khỏi Tử Cấm Thành.
Xuyên suốt Bộ bộ kinh tâm là bi kịch. Vậy mà, tình bạn giữa Nhược Hi và thập tam a ca đã nở hoa giữa những bi kịch đó. Họ bên cạnh nhau, hi sinh cho nhau bất chấp điều gì sẽ xảy đến, bởi, “Giữa nam và nữ đâu phải chỉ tồn tại tư tình, tôi đối với anh là một sự chân thành!”. Thập tam, trong thời khắc chia ly đã bộc lộ rằng “Ta không hối hận ngày đó đã đem cô khỏi phủ Thập đệ và chuốc cho cô một trận say mèm như thế!”.
Ta vẫn có thể tìm thấy hi vọng ở Bộ bộ kinh tâm. Bởi ở đó có Mẫn Mẫn cách cách, một cô gái ngây thơ trong sáng, cuối cùng cũng đã thoát khỏi số phận bi kịch của những nữ nhi phong kiến. Ở đó còn có Thập tứ a ca, chàng dù tham gia tranh đoạt ngôi báu, nhưng không vì ngôi vị cô độc đó mà thủ đoạn, tàn độc.
BỘ BỘ KINH TÂM – từng bước, từng bước đi vào lòng, xuyên vào tim, rồi xoáy sâu vào tâm khảm đọc giả những day dứt khôn nguôi.
“Vì thương mà sầu mà bệnh
Vì thương mà sợ mà lo
Dứt thương không còn sầu bệnh
Lo sợ làm sao tìm về?
Vì yêu mà đau mà ốm
Vì yêu mà hãi mà kinh
Thôi yêu không còn đau ốm
Kinh hãi làm chi được mình?
Bởi thế đừng thương yêu
Lỡ biệt ly là khổ!
Không yêu thương ruồng bỏ
Bịn rịn chẳng vương tơ…”
Thực lòng mà nói, khi tôi viết những dòng này, tôi có tâm tư. Tâm tư vì, có lẽ tôi chưa thực hiểu hoàn toàn câu chuyện, mà cũng vì, cảm giác đầu tiên luôn diệu kì và trong sáng, nên ít nhất biết cách mà lưu giữ lại.
Tôi chưa bao giờ sợ những câu chuyện kết thúc không viên mãn, không trọn vẹn. Bởi lẽ, sống trên đời thì đến tám chín phần không được như ý mình, vậy có gì mà oán trách đây? Dù không thực hạnh phúc, nhưng ít nhất đã cố gắng, đã đấu tranh, chứ không chỉ buông tay cho số phận định đoạt. “Bộ Bộ Kinh Tâm” của Đồng Hoa đã từng bước từng bước chậm rãi làm rung động trái tim, làm kinh ngạc lí trí, cũng vì sự thật nghiệt ngã không thể chối từ ấy mà thôi.
“Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau
Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều”
Trương Hiểu, vốn chỉ là một cô nhân viên văn phòng bình thường, sẽ sớm lấy chồng, có con, sống một cuộc sống an nhàn đến cuối đời. Tôi vẫn không biết, việc Trương Hiểu gặp sự cố mà xuyên không về thời cổ đại, là phúc hay là họa? Là hạnh phúc hay bi kịch cuộc đời? Quay trở về một nơi mình không hề biết, mình không hề quen, sống với những mưu mô toan tính triều đình, cùng thứ tình yêu trong phấp phỏm đợi chờ, có lẽ, chẳng sung sướng gì. Nhưng cũng vì thế mới cảm nhận được tấm chân tình ấm áp chảy len lỏi qua từng khe cửa của Tử Cấm Thành lạnh lẽo, tàn độc.
Tôi không đặc biệt ấn tượng Tứ ca hay Bát ca. Tôi chỉ thích Nhược Hi. Vì thích Nhược Hi, vì cố gắng đặt mình vào vị trí của nàng mà cảm nhận câu chuyện, nên tôi hiểu, những việc làm của nàng là hợp tình hợp lý. Sống ở đâu cũng vậy thôi, tình yêu không phải tất cả, không phải thứ duy nhất để bấu víu, để đấu tranh. Làm việc gì cũng nên chừa cho mình đường lui, đâu chỉ như một con thiêu thân lao vào lửa không biết đường về.
Tuy thế, có đôi lúc, tôi tự hỏi, nếu Nhược Hi cố gắng thêm một chút nữa, quyết liệt đến cùng, chỉ tin tưởng vào tình yêu, liệu sẽ hạnh phúc hơn không? Nhưng rồi từ từ nhận ra, Nhược Hi mà tôi thích, vốn mâu thuẫn, vừa ích kỉ, lại vô cùng bao dung. Vốn không muốn bản thân chịu quá nhiều đau khổ, vừa không muốn những người nàng yêu thương phải sống trong đau thương. Vậy nên, sao có thể vừa lòng tất cả đây?
Cuộc sống chốn thâm cung ấy, ngoài lễ nghi phép tắc, ngoài âm mưu toan tính, liệu còn tồn tại điều gì nữa? Tình yêu à? Hay tình cảm chị em gắn bó? Tình cảm bạn bè thân thiết? Suy cho cùng, một khi tình cảm xuất phát từ trái tim đụng phải quá nhiều những cản trở, quá nhiều đớn đau, thì cũng chẳng thể trong sáng, cũng kém phần đẹp tươi.
Nghĩ lại mà bật cười, chàng trai Thập tam phong lưu tiêu sái văn võ song toàn năm nào, vì một câu nói, vì một lần mười năm giam cầm, khi trở về cũng chỉ còn lại đôi mắt vương sầu, mái tóc muối tiêu và bước chân xiêu vẹo. Hay ngay cả lão Thập vốn ngốc nghếch không quan tâm sự đời, trước đắng cay đày đọa, cũng dần biết thương tâm, cũng dần biết oán hận. Bát ca từng tìm mọi thủ đoạn, mọi cách thức để giành ngôi báu, đến cuối cùng chỉ biết cười khổ mà buông tay. Vốn không còn đường lui nữa rồi. Một khi đã bước vào Tử Cấm Thành, sẽ chẳng điều gì còn được như xưa. Một khi đã chấp nhận đánh cược, thì kết quả đến cũng chỉ còn nước gật đầu chịu thua.
Đời lắm nẻo buồn vui tan hợp, đã từng yêu thương, đã từng gắn bó, nhưng có mấy ai dám chắc, không có giây phút chia ly?
Nhược Hi có yêu Bát ca không? Tôi khẳng định là có. Nếu không yêu, nàng nhất quyết sẽ không chấp nhận thay đổi lịch sử. Một người an phận như Nhược Hi, sao dám làm chuyện kinh khủng đến vậy? Nhưng, vì yêu, nên mới cố gắng thử đấu tranh một lần, cố gắng giữ chàng trai ấy bên mình để cả hai cùng hạnh phúc. Chỉ là, Bát ca tham vọng không đủ sức từ bỏ giang sơn để có mỹ nhân. Và Nhược Hi cũng chẳng đủ can đảm để tiếp tục ở bên Bát hiền vương thêm một lần nữa.
Yêu. Chỉ một chữ mà cũng có khả năng giày vò con người đến thế. Muốn nói quên đâu dễ, muốn tiếp tục lại càng không thể. Vẫn là không nên gặp gỡ, không nên quen biết.
Ấy vậy mà, không quyến luyến, không tương tư, liệu có tốt đẹp hơn không? Tình yêu vốn đau đớn là thế, nhưng trong đắng có ngọt. Như uống một ngụm trà, cắn một miếng chocolate, lúc đầu thì đắng, sau dần thấy ngọt ngào lan tỏa, tạo cảm giác ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Lạc đến nơi nước can, ngồi trông lúc mây lên, nói rằng tôi không ấn tượng đặc biệt với ai trong hai nam nhân vật chính, không có nghĩa là tôi không biết mình thích ai hơn. Như Nhược Hi, tôi thích Tứ ca, thích Tứ vương gia, thích Ung Chính, vì Nhược Hi yêu chàng vô cùng.
Tình yêu của hai người gần như được sinh ra trong đợi chờ. Nhưng vì chờ đợi như thế, cũng giống với ruột đong sầu, thì rượu càng dễ ngấm. Tình yêu ấy chân thực hơn, và cũng khó khăn hơn rất nhiều. Không chỉ đơn thuần muốn nói yêu là yêu, muốn cố gắng là cố gắng. Nhược Hi không toàn tâm yêu, cũng vì lẽ ấy. Một khi cô biết trước lịch sử, một khi cô nhìn thấy những đau khổ mà Ung Chính tạo nên cho người khác, cô đã tự xây một bức rào cản giữa trái tim cô và Dận Chân. Tình yêu của Nhược Hi mỗi bước đi đều thêm phần sợ hãi, run rẩy trong lòng. Cảm giác nửa muốn tiếp tục, nửa muốn chạy trốn.
Tôi biết, với nhiều người, Nhược Hi thật hèn nhát. Bởi lẽ tại sao không dốc lòng một lần? Yêu bằng tất cả những gì nàng có, liệu khó khăn đến vậy sao? Tại sao phải vừa làm đau mình, vừa làm đau người như thế? Nhưng chốn thâm cung này, Nhược Hi không hề mong muốn ở lại. Nàng không cam tâm tình nguyện ở nơi đây, cũng không cam tâm tình nguyện nhìn người khác đau đớn vì mình. Với cung đình này, bây giờ ngoài sợ hãi tôi cũng chỉ còn sợ hãi, nó liên tục nhai nuốt người ta, y như quái vật!
Không thể quay trở về như lúc hai người cùng chèo thuyền thưởng ngoạn cảnh sắc, hay nụ hôn lạnh lẽo mà cuồng nhiệt Tứ ca áp lên môi Nhược Hi tại thảo nguyên xa xôi, cũng không còn ở Cán Y cục, cách nhau lớp lớp tường dày, lòng vẫn ăm ắp những thương yêu xót xa nhung nhớ. Dù chàng vẫn là Dận Chân của nàng, nhưng chàng đồng thời còn là vua của một nước, là Ung Chính dốc lòng dốc tâm vì giang sơn. Không hoàn toàn là chàng trai xoay lưng đỡ tên cho nàng, ôm nàng dưới mưa với bao thương xót. Tình cảm vẫn còn đây, nhưng bên cạnh đấy là biết bao kinh sợ, biết bao khiếp hãi.
Lúc này, nhìn sự bất lực của Nhược Hi và Ung Chính, tôi bỗng nhớ đến Masumi và Maya trong bộ truyện tranh Mặt nạ thủy tinh. Cũng từng êm đêm chèo thuyền mà ngắm từng cánh hoa bay trong gió, cũng từng lặng thầm quan tâm nhau, từng vì mình vì người mà cố gắng, để rồi cũng dần xa nhau. Nhưng ai bảo tình yêu ấy không thật? Ai bảo tình yêu ấy không đẹp đẽ, không đáng trân trọng?
Ừ, có lẽ, có những người chỉ thuộc về nhau, khi họ không là của nhau.
Nhược Hi, lúc có thể toàn tâm toàn ý yêu Dận Chân nhất, lại là khi hai người đã nghìn trùng xa cách. Lúc ấy, nàng mới đủ bình tâm để hướng về chàng, với đôi mắt chỉ đong đầy yêu thương. Nhớ nhau, ngóng nhau, mà không được ở bên nhau, đa tình khổ hơn vô tình biết bao nhiêu, ruột sầu nát tan từng đoạn, viết thư hồi tưởng lúc bên ai, lệ rơi nhòa chữ trên giấy lụa, hành lang quanh co sâu thẳm, chờ mong lúc gặp lại Người.
Với câu chuyện này, tôi có nhiều tiếc nuối. Không chỉ vì Nhược Hi không thể nhìn Ung Chính lần cuối, không chỉ vì mối tình dang dở của Lục Vu và Thập tam, càng không chỉ vì bóng dáng cô đơn tịch mịch của Bát ca khi tiễn nàng đi xa, mà còn vì Thập tứ.
Nếu nói nhân vật nam tôi ấn tượng nhất, tôi sẽ trả lời Thập tam. Nếu nói nhân vật nam tôi cảm phục nhất, tôi sẽ trả lời Dận Chân. Nhưng nếu nói nhân vật nam tôi yêu thích nhất, không ai khác ngoài Thập tứ a ca. Đến cuối cùng, chàng có yêu Nhược Hi không? Làm sao ai biết? Thôi thì, hãy cứ nhắm mắt làm ngơ mọi cử chỉ quan tâm, mọi lời nói ngụ ý của chàng, để bớt cho chàng một điều đau đớn.
Thập tứ, theo tôi, là người sống hết mình nhất. Chàng dám đấu tranh, dám uất hận, và dám yêu. Tuy thế, kết cục với chàng, lại chỉ nhuốm màu tang tóc. Khi chàng được thả tự do, được dắt ngựa đi dạo sau cả mười năm giam hãm, chàng cảm thấy gì? Thập tứ của tôi nhìn đâu đâu cũng chỉ còn lại hình bóng của những người đã khuất, của những anh em, của cô gái Nhược Hi ngày ấy. Còn chàng thì sao? Chàng một mình nhìn thấy cái chết của từng ấy con người, nhìn thấy khốn khổ của từng ấy người chàng yêu thương. Chỉ để từng nơi từng chốn một, từ từ hồi tưởng.
Thập tứ kia, sao chẳng về, cứ mãi lang thang ?
Cuối cùng, tôi cũng chỉ có thể cay đắng mà nói rằng, năm năm tháng tháng hoa vẻ cũ, tháng tháng năm năm người khác xưa.
Vì sao trời xanh cứ ghẹo người?
Đăng nhận xét