Câu truyện tình yêu của cô nàng Triệu Mặc Sênh nhiếp ảnh gia nghệ thuật và anh chàng
luật sư sáng giá Hà Dĩ Thâm nhẹ nhàng, êm ái, ngọt ngào mà trầm lắng như một bản tình ca dịu dàng.
Tên truyện |
Bên nhau trọn đời |
Tên khác |
/ |
Tác giả |
Cố Mạn |
Thể loại |
Ngôn tình, Hiện đại đô thị |
Tình trạng |
Hoàn |
Link đọc |
sstruyen / doctruyen360 / doctruyen.org / gacsach / truyenngan |
Rating |
|
Nội dung: (Tiết lộ tình tiết)
Bên nhau trọn đời có thể coi là tác phẩm kinh điển của thể loại ngôn tình trong những năm gần đây được rất nhiều độc giả yêu thích cuồng nhiệt. Câu truyện của cô nàng Triệu Mặc Sênh nhiếp ảnh gia nghệ thuật và anh chàng luật sư sáng giá Hà Dĩ Thâm từng khiến cho bao người hâm mộ. Tình yêu của họ nhẹ nhàng, êm ái, ngọt ngào mà trầm lắng như một bản tình ca dịu dàng.
Câu truyện bắt đầu bằng sự trở về của Mặc Sênh sau 7 năm xa đất nước. Bảy năm – một khoảng thời gian quá dài đủ để khiến cho mọi sự đổi thay. Cả câu truyện đều là sự xen kẽ giữa thực tại phũ phàng và những kỷ niệm tuyệt vời của quá khứ, khiến trái tim như bị bóp nghẹt giữa sự khác biệt đó.
Mặc Sênh và Dĩ Thâm là mối tình đầu của nhau, là tình cảm cuồng nhiệt mà trong sáng nhất của tuổi học trò.
Mặc Sênh là cô nàng nhí nhảnh, không xinh đẹp, cũng chẳng thông minh còn Dĩ Thâm là chàng hot boy nổi tiếng của khoa Luật trong trường. Chính vì vậy mà khi họ đến với nhau đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc không sao hiểu được.
“Triệu Mặc Sênh, tại sao cô cứ bám theo tôi như vậy?”
“Dĩ Thâm, anh ngốc hay là tôi ngốc, ồ mà anh thông minh như vậy, nhất định là tôi ngốc rồi, sao tôi lại thảm hại đến thế, bám theo người ta mà không biết mình đang làm gì!”
“Tôi không định có bạn gái lúc còn đang đi học.”
“Vậy thì tôi xếp hàng trước, đợi anh tốt nghiệp đại học, xem liệu có được anh ưu tiên lựa chọn ?”
Cũng nhờ có sự cố gắng không biết xấu hổ đõ mà cô nàng đã thành công ………..
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu ba năm sau, cô nhất định là bạn gái của tôi, vậy sao tôi không sớm sử dụng quyền đó của mình.”
Tuy nhiên, hồi đó chẳng ai tin vào tình yêu của hai người ấy. Tất cả mọi người, bạn vè Dĩ Thâm , bạn bè của Mặc Sênh đều cho rằng họ không hợp nhau, cho rằng sớm muộn gì họ cũng chia tay. Dĩ Thâm luôn cư xử một cách lãnh đạm còn Mặc Sênh thì lại không có lòng tin vào anh. Chính điều đã gián tiếp khiến họ chia tay.
"Chúng tôi không phải là anh em, trước đây hai gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau, đều họ Hà cho nên cũng đặt tên cho các con giống nhau. Về sau, cha mẹ Dĩ Thâm đột ngột qua đời, cha mẹ tôi nhận nuôi Dĩ Thâm.”
“Chị tưởng, chị mạnh hơn tình cảm hai mươi năm giữa tôi và Dĩ Thâm sao?”
Sau khi bị đả kích trúng điểm yếu của bản thân, lại còn bị chính người yêu xua đuổi, cô đau lòng ra đi. Một lần ra đi chính là bảy năm …..
"Không, em không muốn trở về, có lẽ em quá yếu đuối. Anh Quân, ở nơi đất khách quê người cô đơn dường như là chuyện tất nhiên, nhưng nếu trở về nước mà vẫn cô đơn đó mới thực đáng sợ."
Bảy năm sau, cô đứng bên mộ cha tâm sự
"Cha, lâu lắm con mới về thăm cha, cha không trách con chứ? Thực ra, con rất muốn về nước… Nhưng con quá yếu đuối, con sợ con không chịu nổi. Vì sao khi con ra đi, cha là một người bằng xương bằng thịt, đôi tay cha ôm riết con, người cha tỏa hơi ấm, rất ấm, sao bây giờ chỉ là một tấm bia? Con luôn cảm thấy, chỉ cần con không về nước, là cha vẫn như còn sống. Con nhớ lúc con lên máy bay cha còn ấn vào tay con túi bánh bích quy vừng… Lúc đó, cha đã lừa con, cha bảo sang Mỹ nếu thích thì ở lại, nếu không thì lại về, con không thích tí nào nhưng con không trở về…"
Bảy năm nơi đất khách, với nỗi nhớ như ăn mòn trái tim con người ta.
"Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh… " – Giọt nước mắt không kìm chế được lăn trên má.
Cô không lúc nào quên anh – người đàn ông tên Hà Dĩ Thâm có lẽ đã quên cô ấy từ lâu. Có lẽ anh ta đã có tình yêu mới. Trên đời này làm gì có ai ngờ nghệch như cô ấy?
Nhưng hiển nhiên cô đã sai, ngoài cô ra còn có một người còn ngốc hơn cả cô. Sự ra đi đột ngột của cô gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến Dĩ Thâm nhiều đến mức cô không tưởng tượng nổi.
“Họ tưởng rằng…Tôi bỏ anh, nhưng thực sự không phải như vậy, vì sao anh không giải thích? Người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu được sự hiểu lầm như vậy!
“Giải thích thế nào?” _ “Tôi cũng cho là thế.”
Cô ra đi một cách đột ngột, không hề giải thích khiến anh luôn tự hỏi lý do. Sự tự trách cùng đau lòng làm anh gần như suy sụp
“Đúng vậy, hơn nữa lại không một lời tạm biệt, khi cô ta đi rồi cậu ấy mới biết tin. Chuyện này hồi ấy cả trường đều biết, Hà Dĩ Thâm khốn khổ một phen, uống rượu, hút thuốc cả trường ai chả biết.”
“Tớ không bao giờ quên phản ứng của Dĩ Thâm lúc đó, anh ta có cái vẻ của một người bị rơi xuống vực, mặt tối tăm, tuyệt vọng khiến bọn tớ phát sợ, không ngờ một người kiêu ngạo như Dĩ Thâm, lại như vậy…”
Sự trống vắng khiến cho anh gần như hỏng mất. Không lúc nào anh không nhớ cô, anh gần như phát điên vì cô.
"Triệu Mặc Sênh, em thử nghĩ xem, tôi đã hận em thế nào trong suốt những năm qua?Tôi chưa bao giờ gây sự với em, tại sao em gây sự với tôi? Đã gây sự rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng? "
- “Mặc Sênh, anh thua rồi.” “Bằng ấy năm đã trôi qua, anh vẫn thua em, thua thảm hại!”
“Dĩ Thâm, anh nói gì? Anh say phải không?” “Anh không say, mà là anh điên!”
Nhưng dù đau lòng đến vậy, anh cũng không thể từ bỏ cô. Ngay lúc cô đi, anh đã quyết đinh sẽ đơi, bởi với anh – cô là duy nhất. Dĩ Thâm đã đợi hết năm này sang năm khác trong vô vọng
- “Vì sao em không trở về? Anh đã sắp từ bỏ tất cả, vì sao em vẫn không chịu trở về?”
Hình như Dĩ Thâm cũng tự hỏi, vì sao anh có thể chờ lâu như vậy?
Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại.
Chờ đợi không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là không biết phải chờ đến bao giờ.
Một năm, hai năm…năm thứ năm… năm thứ sáu.
Năm thứ bảy.
Cô trở về
Cô nhìn anh với con mắt xa lạ.
Cô nói với anh … Em đã kết hôn rồi, ba năm trước, ở Mỹ.
“Dĩ Thâm sao anh không như vậy? Lẽ nào anh không hiểu, em không thể trở lại như ngày xưa, như bảy năm trước, trong bảy năm nhiều thứ đã thay đổi…”
Chính bảy năm xa cách như một vết rách khiến họ không thể trở lại với nhau.
Bảy năm xa cách, một người đàn ông khác…
“Thừa nhận đi Dĩ Thâm, rằng ngươi đang phát điên lên vì ghen”.
“Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười ngây thơ của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án! Làm sao em hiểu được!? Lúc đó, em đang trong vòng tay của một người đàn ông khác!”
Dù có đau lòng đến vậy, cả hai vẫn không thể từ bỏ nhau được. Bởi một lẽ đơn giản, Dĩ Thâm cần Mặc Sênh. ngoài cô ra không một ai thay thế được
“Vậy người đó chính là sự không lãnh đạm, không lý trí, không khách quan của anh ta.”
“Sau này em sẽ hiểu, ở nơi nào đó trên thế giới này có cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ là tạm bợ.”
Cả hai đăng ký kết hôn một cách vội vàng, có lẽ sự mệt mỏi khiến cho Dĩ Thâm muốn hạnh phúc gấp gáp như vậy.
" Bắt đầu từ bây giờ, coi như chúng ta dày vò lẫn nhau suốt đời, tôi sẽ không buông tha em."
"Cuộc đời thật là kì lạ, các cậu đi một con đường vòng dài như vậy, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát – Dĩ Thâm, bảy năm đó, cậu thực sự không quan tâm chứ?
– Tôi đã xác định cái gì là quan trọng nhất."
Đúng vậy, điều quan trọng nhất là cả hai được ở bên nhau, nắm tay nhau cho đến cuối đời.
Đối với Dĩ Thâm, Mặc Sênh như ánh nắng nhảy múa một cách ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp… đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối.
Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, cha mẹ cho anh 10 năm, anh cần cô cả một đời : My sunshine …
Đăng nhận xét