“Hoa tư dẫn” là khúc nhạc huyền ảo đưa người nghe vào mộng cảnh mà họ khát vọng, giấc mộng vĩnh hằng.
Ai phụ ai, ai bõ lỡ ai chỉ khi chết mới hiểu, nó cũng chính là minh chứng rõ ràng cho tiếc nuối và sai lầm mà người trong cuộc đã gây ra cho nhau.
Giới thiệu:
Đây là một câu chuyện diễn ra vào thời loạn thế. Những ngày thành tan nước mất, nàng công chúa của nước Vệ tuẫn tiết vì tự tôn của đất nước.
“Chiếc váy dài của Diệp Trăn bay phấp phới trên tường thành, đột nhiên bóng người mảnh dẻ từ trên thành cao trăm trượng lao xuống như một con chim trắng, chiếc váy trắng nhuốm đỏ khi nàng nằm trên đất…”.
Diệp Trăn nhờ viên giao châu một lần nữa được hồi sinh, với cái tên Quân Phất, nàng trở thành người có khả năng dệt mộng, nhờ điệu nhạc Hoa tư dẫn huyền bí.
Quân sư phụ nói rằng ông muốn nàng đi hành thích Trần hầu, kẻ thù của đất nước và vương tộc nàng. Viên giao châu trong lồng ngực Quân Phất phong ấn Hoa Tư dẫn – một loại thuật phép thượng cổ. Nếu ai đó uống vào dù chỉ là một giọt máu của nàng, Quân Phất có thể tìm ra điệu Hoa Tư (tên một điệu nhạc cổ) phù hợp nhất với người đó. Đánh điệu nhạc đó lên có thể tạo ra một mộng cảnh, mộng cảnh ấy là sự tái hiện của quá khứ. Muốn thoát ra khỏi mộng cảnh ấy phải xem người đó có thể thoát khỏi tâm mê của chính mình hay không. Quân sư phụ muốn Quân Phất giết Trần hầu theo cách đó.
Nhưng pháp lực của viên giao châu chỉ có thể cho Quân Phất ba năm sinh mệnh, nàng sống để trả nợ tình cho Quân sư phụ. sống từ sinh mệnh lấy từ những giấc mơ của kẻ khác, nghĩa là khi ai đó chọn ở lại trong mộng cảnh không tỉnh lại, sinh mệnh của người đó sẽ trở thành sinh mệnh của nàng.
Nàng đã dệt giấc mộng cho Tống Ngưng – vị nữ tướng uy mãnh đã dùng trọn cả đời mình để yêu và trả phải bằng cái giá quá lớn mà đến cuối đời cũng không được đáp lại.
“Chẳng phải em đã nói, dù chết em cũng phải nhìn thấy ta tắt thở trước mặt em sao? Chẳng phải em nói, ta có lỗi với em, em phải nhìn thấy ông trời trừng phạt ta thế nào sao? Em hận ta như thế, ta còn chưa chết, sao em lại chết trước ta?”.
“Tống Ngưng chết trong mộng cảnh. Cô ấy chìm đắm trong mộng cảnh, từ bỏ tính mạng của mình. Bởi trong mộng cảnh đó, cuối cùng ngài đã yêu cô ấy…Tống Ngưng chìm đắm trong mộng cảnh hư không đó…Thẩm Ngạn ngài không hề biết, cô ấy đã yêu ngài, luôn yêu ngài suốt bảy năm qua.”…
Là Oanh Ca – nữ sát thủ Trịnh quốc, kẻ bị chính người mình yêu dâng cho kẻ khác, để cuối cùng khi tìm được tình yêu thì bị chia cắt bằng cái chết.
“Nàng có biết, tình yêu của quân vương là thế nào không?”.
“Tôi sẽ dệt giấc mộng cho cô để cô và Dung Viên mãi mãi bên nhau…Điều đó phỏng có ích gì, là mộng đâu phải là thật”
“Suốt nửa đời ta mải mê tìm kiếm, ngu muội vô tình làm mất báu vật trong tay, có ai ngốc như ta không hả trời. Nguyệt nương hỡi, ta nguyện dùng nửa đời còn lại, phổ khúc này mãi mãi nhớ về em”.
Là Khanh Tửu Tửu – người bị thù hận che mờ lý trí, để rồi khi cô quyết định trả món nợ tình thì cái giá lại là chính tính mạng mình
Công Nghi Phỉ thất thần đứng mãi, như sực nhớ ra, rút trong ống tay áo chiếc vòng ngọc màu đen, chìa ra trước bức tượng gỗ, nhẹ nhàng: “Chiếc vòng này có phải của cô nương?”.
Âm thanh trống rỗng vang lên trong căn phòng mờ mờ ánh đèn, nhưng không thấy tiếng trả lời. Chàng ta lại không bận tâm, ánh mắt tươi cười, giọng vẫn nhẹ: “Hình như tại hạ đã gặp cô nương ở đâu?”.
Nghe đến đây tôi đã biết câu sau chàng ta sẽ nói gì.
Đó là cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau, cuối cùng chàng ta vẫn uống thuốc giải thiên nhật vong. Quả nhiên chàng ta nắm tay cô nói khẽ: “Tại hạ là Công Nghi Phỉ ở Bối Trung, dám hỏi quý danh cô nương”.
Như có tiếng thanh thanh vẳng lại: “Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu”. Nhưng tất cả đã không thể quay trở lại.
.....
Bối Trung tháng chín, trận tuyết rơi màu tím. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, giữa tầng mây trắng dường như thấp thoáng bóng áo trắng, tôi ngửa mặt thốt lên: “Khanh Tửu Tửu, rốt cuộc cô yêu chàng thế nào?”.
Và có cả Trần vương - vị Hoàng đế đã lựa chọn bỏ qua tình yêu để được quyền lực ...
“Quyền lực và tình yêu chỉ được chọn một. Không thể có cả hai…”
“Cuối cùng chàng vẫn yêu ta, ta không thua ai, chỉ thua vương vị của chàng”.
Chàng nghẹn ngào nhưng vẫn cố nói, dường như không cho cô cơ hội nói, không cho cô cơ hội chối từ, chỉ cần cô không từ chối, chàng sẽ giữ được cô.
Cô chỉ mỉm cười nhìn chàng, nụ cười đó bao hàm ý nghĩa gì không ai biết.
Một trận gió thổi qua, bóng chàng ôm cô đột nhiên cứng đờ, mãi sau, chàng loạng choạng đứng lên, trong tay chỉ còn bộ hoa phục màu đỏ
Còn chính bản thân Quân Phất, nàng gặp được tình yêu của mình khi đã quá muộn. Tình yêu của họ bị gián đoạn bằng sống chết không chỉ một lần và Mộ Ngôn day dứt cả đời vì đã gián tiếp giết chết người con gái mình yêu những hai lần. Chàng nguyện hi sinh cả đời mình, bất chấp chia sẻ cả tuổi thọ chỉ để ở bên người mình yêu.
Nếu như trên thế giới này có kiếp luân hồi, có duyên, có phận, phải chăng chỉ là giúp con người ta sửa những lỗi lầm đã làm sai trong quá khứ, duyên phận âu cũng chỉ là “nợ duyên” từ kiếp trước, mà kiếp này ta phải trả. Tiếc nuối lớn nhất của con người không phải là không tìm thấy nhau, không phải hữu duyên vô phận, cũng không phải yêu nhau nhưng không có được nhau mà chính là bỏ lỡ nhau trong tiếc nuối. “Ta gặp nàng, nàng ở ngay trước mắt ta, ta lại phũ phàng với tình cảm của nàng, để rồi khi nàng mất đi, ta hối tiếc thì cũng đã muộn màng, ta đã đánh mất nàng mãi mãi”
Trong “Hoa tư dẫn” con người ta không chỉ bỏ lỡ nhau một lần, mà là những sai lầm nối tiếp nhau, để rồi khi nhận ra, thì họ đã mất nhau mãi mãi...
Bốn mộng cảnh, bốn giấc mộng vĩnh hằng, cái chết tuy thật rất tàn nhẫn nhưng nó cũng rất công bằng. Không cái gì có thể khiến người ta day dứt bằng sự chia lìa sống chết của người mình yêu. Ai phụ ai, ai bõ lỡ ai cái chết biết hết, nó cũng chính là minh chứng rõ ràng cho tiếc nuối và sai lầm mà người trong cuộc đã gây ra cho nhau.
Đọc tại : Octieutam
Link Ebooks : mediafile
Review :
Kết thúc tác phẩm, tôi bỗng thở dài, suy ngẫm về số phận của từng nhân vật trong truyện. Khác với nhiều tác phẩm khác, Hoa Tư dẫn được viết theo lối truyện lồng trong truyện. Cả tác phẩm gồm 5 câu chuyện tình yêu, có sâu sắc , có éo le, có ngang trái và cũng có đau khổ.
Mở đầu tác phẩm, là thiên truyện Tận kiếp phù du về Thẩm Ngạn – Tống Ngưng. Một câu chuyện tình buồn, đầy oan ức và vô vọng về một người con gái có tình yêu thiếu nữ đẹp như mơ. Nhưng nàng vẫn chờ đợi một cách thủy chung, để rồi ra đi trong giấc mộng hạnh phúc. Nàng cho đi nhiều , nhưng thứ nhận lại chỉ là căm hận của người nàng yêu, không được yêu thương trân trọng mà chỉ nhận được sự hận thù. Đau đớn cho Tống Ngưng bao nhiêu, tôi lại căm ghét nhân vật Liễu Thê Thê bấy nhiêu, tôi cũng ghét cả sự ngu ngốc của Thẩm Ngạn, để rồi khi anh ta nhận ra mọi thứ, Tống Ngưng cũng đã đi xa.
Thiên truyện thứ 2 : Thập tam nguyệt, thiên truyện kể về chuyện tình của Oanh Ca – Dung Viên. Oanh Ca, nàng may mắn hơn Tống Ngưng nhiều lắm. Nàng cho đi nhiều, nhưng nàng cũng được nhận lại. Nàng đau khổ nhiều, chịu đựng nhiều, nhưng ông trời đã bù đắp cho nàng một người đàn ông yêu thương nàng, bao dung cho dù nàng có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Nhưng kết cục của họ vẫn là cái chết . Với mình, và có lẽ với nhiều bạn đọc khác, đây chính là 1 Happy ending cho họ, họ cũng được ở bên nhau . Bởi nếu là tôi, tôi cũng sẽ chọn ra đi theo người mình yêu, chứ không phải sống trong những giấc mơ về người ấy.
Tuyết ở Bối Trung, thiên truyện thứ 3, cũng là thiên truyện ám ảnh mình nhất. Ám ảnh bởi tình yêu đầy oan trái của Khanh Tửu Tửu. Khanh Tửu Tửu, cô sắp đặt một cái bẫy hoàn mỹ, để rồi tự rơi vào cãi bẫy của bản thân. Cô khiến chĩnh bản thân mình, cùng với người em trai song sinh- Công Nghi Phỉ- của mình đau khổ. Đế rồi một người ra đi, một người ở lại phải uống Thiên Vọng Nguyệt để quên đi những nỗi đau ấy, nhưng rồi , họ vẫn yêu nhau. Khanh Tửu Tửu trở về Công Nghi gia với thân phận Công Nghi Huân, nhưng Công Nghi Phỉ đã quên nàng, nhưng chàng vẫn yêu cô, nhưng lại sợ hãi về tình cảm ấy. Cái vòng luẩn quẩn đó vẫn quấn chặt hai người, để rồi cô lại một lần ra đi vì người mình yêu.
Hình ảnh Công Nghi Phỉ đứng trong gian phòng tối cuối thiên truyện vẫn ám ảnh tôi đến bây giờ.
Không chỉ Quân Phất lần đầu rơi nước mắt vì khách hàng của mình, mà tôi cũng đã khóc khi đọc đến những dòng đó . “Khanh Tửu Tửu, rốt cuộc cô yêu chàng thế nào?”
Những thiên truyện của Hoa Tư dẫn đều buồn, cả thiên truyện về hai nhân vật chính Mộ Ngôn – Quân Phất. Phải nói mình vật vã khổ sở vì tác giả, tác giả viết nên những dòng chữ như bóp nhẹt tim, rồi lại chọc cười mình bằng cái giọng văn tưng tửng. Những suy nghĩ đầy hài hước của Quân Phất và Quân Vỹ, sự đáng yêu của chú hổ thích ăn gà rán Tiểu Hoàng, chúng như ánh nắng xua bớt đi sự u ám trong tác phẩm.
Chuyện tình của hai người xuyên suốt câu chuyện, trong những cuộc phiêu lưu dệt nên những giấc mộng Hoa Tư. Họ cũng là cặp đôi có kết cục viên mãn nhất. Nhưng khi gấp lại cuốn sách, mình vẫn tự hỏi :Nếu Mộ Ngôn chết, thì Quân Phất sẽ ra sao? Câu hỏi ấy cứ canh cánh trong lòng tôi, bởi cái kết truyện khá mở. Tôi chỉ thực sự được thỏa mãn khi đọc 1 phiên ngoại trong bản giới hạn bên Trung Quốc, được các ss bên WTT dịch. Ngoại truyện đó thực sự khiến mình hài lòng, Mộ Ngôn chuyển cho Quân Phất 15 năm tuổi thọ. Họ đã có 15 năm bên nhau trọn vẹn, có lẽ, với nhiều người, 15 năm là quá ngắn. Nhưng với mình, và với họ, 15 năm là đủ.
Nguồn : luv-ebook
Bài viết của : meongo
Chỉ một lần nhầm lẫn mà mất nhau trong đời
Yêu khiến con người ta mù quáng, yêu khiến con người ta ích kỉ. Và đôi khi vì nhầm lẫn, vì tin tưởng vào đôi mắt của chính mình mà ta đã mất nhau.
Câu chuyện của hai người có thể nói là “hữu duyên vô phận”.
Không phải vì nàng và chàng đứng hai bên bờ chiến tuyến mà không thể đến với nhau. Họ cũng không bị ngăn cách bởi mối quốc thù giữa hai nước bởi vì chính hoàng đế đã tác thành hôn sự giữa hai người.
Cũng không phải chàng không yêu nàng. Trong hang núi tuyết gần cánh đồng hoang Thương Lộc, khi chàng tỉnh lại sau cơn hôn mê chàng đã nói muốn cưới nàng làm vợ. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu người. Nàng vì sợ đại ca tìm thấy nàng sẽ gây khó dễ cho chàng nên sau khi tìm thấy y quán đã trở về quân doanh mà không kịp đợi đến khi chàng khỏi hẳn mắt.
Từ đó mọi sự việc xảy ra đã không theo đúng trình tự mà nó đáng lẽ phải diễn ra.
Nàng vẫn cứ hồn nhiên đợi chàng mà không hay biết chàng thật ra chẳng biết là chính nàng đã cứu chàng từ Quỷ Môn Quan ra. Còn chàng gặp Liễu Thê Thê và tưởng chính cô gái câm nhỏ bé yếu ớt này đã cứu mình. Đời người thật khó đoán, bất cứ sự việc gì cũng có thể xảy ra.
Một Liễu Thê Thê yếu ướt đến một ngọn gió cũng có thể thổi bay mà có thể cõng một người đàn ông trưởng thành cao lớn như chàng sao. Thật là một điều vô lý. Nhưng Thẩm Ngạn là một người trọng tình nghĩa lại rất cố chấp, chàng dù có trong tay bằng chứng thuyết phục nhất cũng không thể lay chuyển chủ kiến của chàng huống hồ chỉ bằng một lời nói của Tống Ngưng.
Đêm tân hôn khi chàng vén tấm khăn trùm đầu của nàng ra, trong khi nàng e ấp định nói với chàng “Phu quân, em trao Tống Ngưng cho chàng, trao hết cho chàng, chàng hãy trân trọng” thì chàng đã lạnh nhạt nói:
” Chắc cô biết người ngồi trên chiếc giường này đêm nay vốn là ai chứ?”.
Câu nói này đã làm tổn thương nàng sâu sắc. Nàng cứ tưởng chàng vô tình vô nghĩa đã quên mất lời ước hẹn năm xưa. Nhưng nàng đã nhầm to. Một đại trượng phu như chàng há lại thất hứa. Chỉ là lời hứa này đã thực hiện với nhầm người mà thôi.
Trong hoa viên ở Phủ tướng quân, lần đầu tiên nàng gặp Liễu Thê Thê và giải đáp được câu hỏi cứ day dứt mãi trong lòng nàng tại sao Thẩm Ngạn lại đối xử lạnh nhạt như thế với nàng. Khi nàng cầm trên tay miếng ngọc bội mà chính tay nàng đã bẻ một nửa đưa cho Thẩm Ngạn làm tín vật mà giờ đã được ghép lại và viền bằng vàng rồi lại gặp Liễu Thê Thê ở đây rốt cuộc nàng đã hiểu ra.
Không phải là Thẩm Ngạn đã yêu người con gái khác quên mất lời ước hẹn năm xưa mà chỉ là có một số nhầm lẫn nhỏ đã xảy ra. Khi tỉnh lại trong y quán nhỏ, người con gái đầu tiên mà Thẩm Ngạn nhìn thấy chính là Liễu Thê Thê và chàng đã nhầm tưởng người con gái bé nhỏ này đã cứu sống chàng.
Chỉ một nhầm lẫn nhỏ nhưng nó chính là một bước ngoặt tàn khốc đã cắt đứt mối lương duyên này. Chỉ bằng những cái lắc đầu của Liễu Thê Thê, Thẩm Ngạn không cho nàng cơ hội được giải thích.
Mà có giải thích thì chàng cũng không chịu tin. Là một Tướng quân cầm quân đánh giặc chàng phải nhìn tình hình trước mắt mà điều binh khiển tướng. Tính cách ấy đã phát huy hiệu quả trên chiến trường nhưng trong cuộc sống nhất là trong tình yêu vốn không thể nói đúng sai, không thể dùng lý trí mà quyết định, Thẩm Ngạn đã thất bại hoàn toàn. Chàng quá lý trí, quá tin người nên đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương Tống Ngưng.
Ba tháng sau hôn lễ của hai người, Thẩm Ngạn đã nạp thiếp không ai khác chính là Liễu Thê Thê.
Bề ngoài Tống Ngưng có vẻ mạnh mẽ nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là nữ nhi, nhìn người đàn ông mình yêu tay trong tay hạnh phúc với kẻ đã chia cắt mối lương duyên của nàng bảo nàng buông tay thật sự không thể. Có lẽ trong tâm tư của nàng, nàng vẫn hi vọng một ngày nào đó chàng sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng khi Thẩm Ngạn đứng trước mặt nàng và nói “ tôi không thể chịu nổi cô” dù trước mặt chàng nàng vẫn mạnh miệng đáp “ Thực ra vốn cũng chẳng có gì, chỉ là thấy hai người ân ái như vậy, mà tôi được gả tới đây, cô đơn một mình, nên rất chạnh lòng” nhưng khi chàng ra đi nàng không thể giấu đi những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Hồi trước khi còn là một tướng quân nàng gặp chuyện gì cũng chưa từng khóc, dù là luyện tập vất vả đến bao nhiêu, dù là cảnh đầu rơi máu chảy có tàn khốc đến thế nào đi nữa cũng chưa bao giờ tuôn lệ. Chỉ đến khi gặp chàng, nàng mới biết đến sợ hãi, mới niếm được dư vị của thất tình.
Không lâu sau giữa hai nước lại xảy ra chiến tranh Thẩm Ngạn lại cầm binh ra trận. Tống Ngưng dù có dối lòng mình như thế nào cũng không thể không lo lắng tính mạng của Thẩm Ngạn. Nàng mang tấm giáp – bảo vật của huynh trưởng đã tặng nàng đưa cho Thẩm Ngạn, ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra hờ hững, không quan tâm chỉ là tiện tay đưa món đồ này cho chàng bởi vì “ nếu chàng chết ở nơi chiến trường, đại gia đình trong Thẩm phủ này sẽ do tôi gánh vác, thực là vất vả, trách nhiệm của ai do người đó gánh, chàng thấy có đúng không?” Nàng để lại cho Thẩm Ngạn một hình bóng đoan trang, duyên dáng nhưng đầy ngạo nghễ và thách thức.
Hai tháng sau khi Thẩm Ngạn xuất chinh, Liễu Thê Thê có mang.
Trước mặt cha mẹ chồng, Tống Ngưng vẫn bình thản như không nhưng ai biết trong lòng nàng một ngọn lửa hận thù đang nhen nhóm. Nàng mời Liễu Thê Thê lên núi Cù thưởng ngoạn hoa quế dù nàng biết làm thế Liễu Thê Thê sẽ sảy thai. Nàng có thể làm ngơ trước việc Thẩm Ngạn sủng Liễu Thê Thê nhưng nàng không thể chịu được việc Liễu Thê Thê có mang.
Khi chàng trở về, việc đầu tiên chàng làm là cầm kiếm chẹn dưới cổ họng nàng. Tống Ngưng nói:”Chàng thật sự muốn giết tôi?”. Tay của nàng nắm vào thanh kiếm đau thấu tận xương, nhưng nàng không màng đến, vết thương trong trái tim nàng còn đau hơn hết thảy.
Chàng lạnh lùng, tàn nhẫn chà đạp lên thân thể và tâm hồn nàng. Chính chàng là người đẩy nàng vào cõi chết. Sáng hôm sau khi thanh kiếm của nàng đâm vào chàng, tình cảm nàng dành cho chàng đã chết, thanh kiếm đó đã chấm dứt tình cảm bấy lâu nay của nàng.
Tưởng rằng tất cả đã chấm dứt, tình cảm của nàng dành cho chàng đã hóa thành tro bụi thì một sự việc bất ngờ xảy ra. Nàng có mang. Một đứa bé trai đáng yêu mang tên Thẩm Lạc như mưa xuân tưới lên khu vườn tâm hồn đã khô cằn của nàng.
Giờ đây nàng đã có một chỗ dựa bình yên bên đứa con trai của nàng. Tưởng chừng đó là tia nắng ấm áp sưởi ấm cho tâm hồn giá lạnh của nàng, xua tan đi mây đen đã bao trùm nàng bấy lâu.
Nhưng hạnh phúc quá mong manh, một lần nữa số phận lại trêu đùa nàng. Trong một lần cảm thương hàn, Thẩm Lạc đã qua đời. Đây là đòn đả kích mạnh nhất đối với nàng, nó đã tước đi chỗ dựa tinh thần duy nhất của nàng, đẩy nàng vào hố sâu tuyệt vọng.
Thanh kiếm vung lên không do dự đâm về phía Thẩm Ngạn, nhưng đến lúc cuối lại đâm trượt chàng. Giọng nói bi thương của Tống Ngưng vang lên:”Tại sao con trai tôi chết rồi, mà các người vẫn còn sống được, chàng và Liễu Thê Thê lại vẫn sống được?”
Nàng đổ bệnh. Như một lẽ đương nhiên. Bẩy năm qua đã rút dần sinh lực trong nàng. Như con tằm nhả tơ đến phút cuối này nàng chỉ còn cái xác không, linh hồn nàng đã sớm chết. Nàng chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng là được sống một lần trong ảo ảnh rằng chàng yêu nàng, họ sẽ sống hạnh phúc suốt đời suốt kiếp. Những gì cuộc sống này đã cướp đi của nàng thì trong giấc mộng Hoa tư dẫn này sẽ trả lại cho nàng. Nàng thanh thản tiến vào cõi chết.
Tống Ngưng, nàng đã quá chung tình. Nàng đã quá tin vào tình yêu, đã để mở cõi lòng của nàng quá rộng. Nàng không phòng bị gì cả đến khi bị tổn thương thì nàng gục ngã hoàn toàn. Nếu nàng có thể dũng cảm vứt bỏ đoạn tình cảm này thì cuộc đời của nàng sẽ không rơi vào bi kịch như thế này. Nhưng con người không phải là gỗ đá, tình cảm đã trao không thể lấy lại được. Âu cũng là số phận của con người.
Nguồn : luv-ebooks
Bài viết của Spring Bunny
Tình yêu của Dung Tầm :
Dung Tầm, chàng đưa một cô bé ăn xin về phủ. Chỉ vì: có thể cô bé ấy chính là sát thủ tốt nhất trời ban cho chàng như thầy bói phán.
Thầy bói lại không hề phán rằng cô bé ấy sẽ là nữ nhân thuộc về chàng. Có lẽ đó là ý trời. Ngay từ đầu, Oanh Ca chỉ có thể là sát thủ bên cạnh chàng, chứ không thể là người đàn bà của chàng.
Chàng đặt tên cho cô bé ấy là Thập Tam Nguyệt. Chàng nói: "Nguyệt nương, vì ta, hãy trở thành sát thủ tốt nhất của Dung gia này".
Thập Tam Nguyệt được chàng dìu dắt từng bước.
Cô vốn sợ sấm. Khi tiếng sấm ầm ầm vọng tới, cô nép vào lòng chàng. Chàng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như an ủi đứa trẻ: "Như thế này sao có thể trở thành sát thủ giỏi?"
Cô nghiến răng ôm chặt cổ chàng, vẻ mặt đầy quyết liệt, nhưng lời nói ra lại hết sức trẻ con: "Em sợ thêm lần này nữa thôi".
Chàng đăm đăm nhìn cô, thở dài: "Thật hết cách".
Đã bao lần chàng tự nhủ, lần sau, nếu lần sau cô lao vào lòng chàng, chàng nhất định sẽ đẩy cô ra. Chàng không nghĩ mình là người thiếu ý chí. Nhưng khi cô giang tay ôm cổ chàng, chàng lại không có cách nào chối từ. Chàng lại tự nhủ lần sau, lần sau...
Chàng biết rõ tình cảm của cô nhưng chàng không thể yêu cô. Cô là thanh đao do chính tay chàng đúc ra, là tác phẩm hoàn mỹ nhất của chàng. Người chung chăn gối có thể rất nhiều nhưng thanh đao này chỉ có một, không dễ gì đúc được, chàng không thể tùy tiện ném đi.
Cô nói: "Em sợ làm sát thủ, em sợ giết người".
Nhưng chàng đã ôm chặt cô vào lòng, hôn lên trán cô, nói vào tai cô: Hãy vì ta, trở thành sát thủ tốt nhất của Dung gia.
Cuối cùng cô đã lớn lên, trở thành người như chàng mong muốn. Trước kia cô từng sợ sấm, sợ máu. Nhưng giờ cô đã có thể thản nhiên giết người trong tiếng sấm ầm ầm.
Vẻ ngây thơ, nhút nhát, đơn thuần của cô dần mất đi. Có lúc chàng đã thực sự luyến tiếc.
Thế rồi Cẩm Tước, em gái song sinh của Oanh Ca xuất hiện, có một khuôn mặt giống hệt cô, mỗi khi thấy sấm lại run rẩy, ngây thơ vô hại giống như cô trước kia, khi chưa trở thành sát thủ. Chàng nhìn thấy Cẩm Tước, tự bảo mình đây là một cô gái an toàn, có thể yêu. Nhưng sao lúc đó chàng không nghĩ: chàng đã nhìn bao nhiêu cô gái ngây thơ an toàn trên đời này, tại sao chỉ có Cẩm Tước là có thể yêu?
Mọi tình cảm với Oanh Ca chàng dồn cho Cẩm Tước, sau đó hết lần này đến lần khác tự nói với mình đây mới là người mình thật lòng yêu.
Oanh Ca tưởng rằng chàng thật lòng yêu Cẩm Tước, ngay bản thân chàng cũng tưởng thế.
Nhưng nhìn thấy nụ cười nửa thật nửa giả để che giấu nỗi bi thương trong đáy mắt của Oanh Ca, lòng chàng lại càng đau, càng bấn loạn. Chàng muốn gạt hình ảnh Oanh Ca ra khỏi thế giới của mình, nhưng ánh mắt ấy luôn ám ảnh giấc ngủ đêm đêm của chàng.
Chàng ép mình chỉ nhìn thấy những cái xấu của cô: nụ cười quá giả, thủ đoạn quá tàn nhẫn, lòng dạ quá độc ác. Mỗi ánh mắt nụ cười của cô, ngay cả dáng vẻ cầm đao của cô, chàng càng ngày càng thấy chán ghét.
Chàng đã quên rằng chính chàng đã đào tạo cô trở nên như thế. Chàng đã quên rằng trước kia chính chàng đã từng dịu dàng vuốt ve khóe mắt đôi môi của cô.
Rồi chính tay chàng đưa cô tiến cung. Chàng đã mơ mơ hồ hồ dâng cô cho người đàn ông khác. Chàng đã hoàn toàn quên rằng: thanh đao tốt nhất của Dung gia đâu phải để tiến cung. Chàng đã vứt bỏ cô, chính tay chàng đã ném đi thanh đao ấy.
Trước ngày hôn lễ với Cẩm Tước, chàng nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc cốc mà Oanh Ca để lại. Chàng đã tỉnh ngộ rồi.
Chàng ngắm nhìn nơi cô ở, nơi cô để đao, chỗ cô nằm, chỗ cô ngồi đọc sách. Trong một khắc, chàng bàng hoàng nhận ra: Từ khi chàng nhặt được cô, nuôi cô, cô đã trở thành một phần của cơ thể chàng, giống như chân, tay chàng. Khi cô ở bên, chàng không cảm thấy gì. Khi cô rời xa, chàng bỗng cảm thấy như bị chặt mất cánh tay.
Ngày chàng thành hôn với Cẩm Tước:
Chàng đứng trước Oanh Ca, rút trong người chiếc cốc gốm đầy vết rạn được ghép lại từ những mảnh vỡ: "Nghe nói đó là món quà em định tặng ta?". Cô giơ tay đón chiếc cốc.
Cô buông tay, chiếc cốc một lần nữa vỡ vụn. Chàng trầm ngâm nhìn cô: "Em hận ta?"
"Ta đã phụ em, hận ta đi, như thế cũng tốt."
Có lẽ chàng mong cô sẽ hận chàng. Như thế chứng tỏ cô vẫn còn để ý đến chàng. Chàng đâu nghĩ rằng, đến hận cô cũng không còn dành cho chàng nữa. Cô không còn quan tâm, không còn trân trọng chàng nữa.
Dung Viên tung tin rằng Oanh Ca đã chết. Sau bao nhiên biến cố, cuối cùng Dung Tầm đã trở thành quân vương.
Nhưng dùng giang sơn vạn dặm vô cương đổi lấy cuộc sống vạn dặm cô đơn có phải là điều chàng muốn.
Chàng gặp lại cô trên chiếc thuyền ấy. Trường đao trong tay cô kề cổ chàng, nhưng chàng vẫn vô thức tiến lại gần. Chỗ lưỡi đao cứa vào da đã rỉ máu, nhưng chàng không hề đếm xỉa tới.
"Là em sao, Nguyệt Nương?". Cô thu đao, quay người nhảy xuống sông. Chàng vội giơ tay kéo lại, nhưng chỉ túm được một mảnh rèm sa. Dù không biết bơi, nhưng chàng vẫn nhảy xuống cùng cô.
Cô vẫn còn sống.
Khi chàng được lựa chọn, Oanh Ca và Cẩm Tước, chỉ có một người được sống. Chàng đã chọn Oanh Ca.
Oanh Ca mở mắt ra, lao vào lòng chàng, nhưng lại gọi chàng là Dung Viên.
"Cho dù nàng bị điên, cuối cùng ta cũng có được nàng."
"Nếu cô ấy tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm sẽ là tuẫn tiết cùng Cảnh hầu vương (Dung Viên)".
"Vậy cứ để nàng mãi mãi không tỉnh lại"
Chàng chọn giờ tốt ngày lành để thành hôn với Oanh Ca. Nhưng đúng đêm hôn lễ, Oanh Ca đã mất tích. Chàng đi tìm khắp nơi cũng không thấy.
Trước kia, khi chàng tưởng rằng cô đã chết, chưa bao giờ chàng mơ thấy cô. Giờ đây, khi chàng tin cô vẫn còn sống, đêm đêm cô lại đi vào giấc mơ của chàng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói của cô, không nhìn thấy hình bóng của cô.
Chàng cho rằng nếu cô quả thực không còn trên đời, hồn phách cô có quay về giày vò chàng, chàng cũng được nhìn thấy cô. Nhưng mỗi mộng cảnh về cô đều chỉ có những âm thanh hư vô. Đó là lý do để chàng thuyết phục bản thân tin rằng cô vẫn còn sống.
Đến khi chàng thật sự thấy được hình bóng cô trong mộng cảnh, chàng giơ tay định ôm cô vào lòng, thì cô chạy về phía Dung Viên. Có lẽ lúc này cô đang ở trong quan tài của Dung Viên.
Chàng không còn lý do để tự lừa dối bản thân được nữa. Tất cả đã không còn. Nguyệt nương đã không còn.
Cứ như thế chàng đã yêu
Sau khi ly biệt mới bắt đầu yêu
Ai đã tan biến khi rời xa?
Ai vẫn đứng đó âm thầm rơi lệ?
Chàng cam tâm tình nguyện chờ đợi cô trong hồi ức.
Chỉ là cô đã không thể quay đầu lại.
Nguồn review : Thư viện ngôn tình
Tác giả review: Isabella Ily (Vu HuongQuynh)
Đăng nhận xét