Truyện nằm trong hệ liệt “Tam sinh tam thế”, viết về Phượng Cửu và Đông Hoa Đế Quân của Đường Thất Công Tử.
Một câu chuyện vô cùng hấp dẫn, độc đáo và đặc sắc. Với văn phong dí dỏm, hài hước mà không kém phần sâu lắng,
Tên truyện |
Tam sinh tam thế Chẩm thượng thư |
Tên khác |
三生三世枕上书下卷 |
Tác giả |
Đường Thất Công Tử (唐七公子) |
Thể loại |
Ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, có chút ngược, HE |
Tình trạng |
2 tập (Đã hoàn) |
Link đọc |
|
Rating |
★★★☆☆ |
Giới thiệu :
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư nằm trong hệ liệt “Tam sinh tam thế”, viết về Phượng Cửu (cháu gái Bạch Thiển) và Đông Hoa Đế Quân (hai nhân vật đã xuất hiện trong “Tam sinh tam thế – Thập lý đào hoa”).
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư là một câu chuyện vô cùng hấp dẫn, độc đáo và đặc sắc. Với văn phong dí dỏm, hài hước mà không kém phần sâu lắng, Đường Thất Công Tử đã khắc họa nên cực kỳ rõ nét hình ảnh một Phượng Cửu nghịch ngợm, một Đông Hoa quái tính cùng những màn “oan gia” gặp gỡ đầy bất ngờ thú vị và những tình tiết rất lãng mạn.
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư hứa hẹn sẽ mang đến cho độc giả nhiều trải nghiệm khó quên.
Về tác giả
Đường Thất Công Tử là một nhà văn nữ thuộc thế hệ 8X, khi còn học trung học đã đọc sách của Oscar Wilde, trong đó có một câu mà cô luôn ghi nhớ: “Một người muốn trở lại tuổi thanh xuân chỉ cần làm lại những việc ngốc nghếch đã từng làm là đủ rồi”. Thế nên hàng ngày cô đều làm những việc ngốc nghếch, vừa tươi trẻ, lại vừa cảm thấy mình cứ tiếp tục tươi trẻ mãi như thế này thật không hay.
Các tác phẩm của Đường Thất Công Tử đã được Quảng Văn phát hành tại Việt Nam: “Tam sinh tam thế – Thập lý đào hoa”, “Hoa tư dẫn” và artbook “Tam sinh tam thế – thập lý đào hoa”.
Chẩm thượng thư - nhân vật Đông Hoa Đế Quân
Đông Hoa Đế Quân toàn thân áo chùng tím thong thả bước ra, những bông tuyết đậu trên mái tóc trắng lập tức bị lu mờ, quả nhiên là vị tiên có phong thái thần tiên nhất tứ hải bát hoang, bất kỳ chàng đứng nơi nào, nơi đó cũng biến thành tiên cảnh.
Người ta nói chàng miệng lưỡi cay độc. Phải, chàng miệng lưỡi cay độc, chỉ một câu nói mà làm cho tên quỷ quân ma tộc tức chết, làm nàng nhiều lúc cũng cứng họng.
Người ta nói chàng hay để bụng. Phải, người ta làm gì chàng, chàng phải trả đũa lại bằng được mới thôi. Vì thế mà khi nàng nói chàng là người kì dị, chàng liền biến nàng thành khăn tay buộc vào Thương Hà kiếm mà đùa giỡn.
Người ta nói chàng mặt dày. Phải, chàng mặt dày. Chàng có thể ngang nhiên biến ra chiếc khăn tay khác giống hệt nàng đưa cho Chiết Nhan, mặt dày bắt Phượng Cửu chịu trách nhiệm vết thương của mình, có thể vô sỉ sai bảo Tiểu Yến làm hết việc này đến việc khác, để rồi thản nhiên nói:
“Ta hứa với ngươi bao giờ?”Tiểu Yến : “Chính miệng ngài nói, nếu mỗ giúp ngài làm việc nọ việc kia, ngài sẽ suy nghĩ đến chuyện quyết đấu với mỗ”. Đông Hoa thong thả ngẩng đầu: “Ồ, ta suy nghĩ rồi, không đấu nữa.”.“Vừa rồi cô nương nói ta chỉ ngồi xem trò hay ư?”. Nhìn bộ dạng ngây ngây của nàng, chàng dừng lại: “Sao có thể coi là xem trò hay, ta rõ ràng chăm chú ngồi bên…” không biết ngượng nói tiếp: “…cổ vũ cho cô nương”.
Người ta nói chàng có ý với Tri Hạc. Phải, chàng có ý với nàng ta, ý là phải chăm sóc, bảo vệ nàng ta thay cho phụ mẫu đã mất, chẳng qua để trả ơn dưỡng dục. Nhưng ngoài thế ra, chàng còn đối xử gì khác với Tri Hạc?
Người ta nói chàng thích Cơ Hoành. Phải, chàng thích nàng ta, thích tính cách hiền lương, cương liệt của nàng ta, chưa kể nàng ấy còn từng giúp chàng. Nhưng thích thì sao, có phải là yêu ?
Người chàng trao trọn trái tim đá tảng là nàng, là tiểu cô nương tính tình thú vị, chẳng giống bất cứ nữ nhân nào nơi Cửu Trùng Thiên. Nàng là chính nàng, là tiểu đế cơ tôn quý nơi Thanh Khâu, là cửu vĩ hồ ly, là tiểu hồng hồ ly đánh đổi bộ lông cùng chín chiếc đuôi của mình, bất chấp nguy hiểm theo chàng vào Thập ác liên hoa cảnh. Nàng đặc biệt, đặc biệt từ chiếc trâm trắng trên mái tóc, bộ tang phục quả phụ, đến những lúc nàng xấu hổ nơi ôn tuyền, những lúc nàng mắng chàng, là người duy nhất ăn được món cá chàng làm, là người được chàng thân thiết gọi: “Tiểu Bạch”.
Trêu chọc nàng, dọa dẫm nàng đã trở thành thú vui trong cuộc sống tẻ nhạt của chàng lúc nào không hay.
Bảo vệ nàng, trở thành trách nhiệm của chàng lúc nào không hay.
Người ta nói chàng lạnh lùng, lãnh đạm. Phải, chàng lạnh lùng, lãnh đạm. Thứ có thể thu hút ít nhiều chú ý của chàng, chỉ có sự sai lệch của tứ mùa, thay đổi của nhật nguyệt và những sự trớ trêu của tạo hóa.
Vậy mà vì một tiểu hồng hồ ly bé nhỏ, chàng bất chấp tất cả, bỏ cả hôn lễ đi tìm trên trời dưới đất, đến tận ma tộc để tìm kiếm nó.
Vậy mà chàng lại nhớ đến nàng, nhớ đến tiểu cô nương bên bờ vịnh Nguyệt Nha, giọng nói trong trẻo như mưa bụi đầu xuân, suối tóc đen nhánh cài chiếc trâm hoa màu trắng; nhớ đến tiểu cô nương đá chậu hoa tô ma vào mình; nhớ đến những lời nàng nói dù không biết ghi nhớ những lời kia có ý nghĩa gì; nhớ đến cảm giác lần đầu tiên được bảo vệ, nàng cùng thanh Đào Chú kiếm nhẹ nhàng bay nhảy bên cạnh mình.
Tuy hai từ “bảo vệ” này gắn với tôn hiệu của chàng e chỉ là trò cười. Nhưng lúc này, tại đây, trong màn mưa hoa, vị tiểu nữ vương Thanh Khâu thân hình liễu yếu đào tơ, cầm thanh kiếm mỏng, ngang nhiên đối đầu với nữ yêu pháp thuật cao hơn không biết bao nhiêu lần để bảo vệ chàng. Đế Quân cảm thấy chuyện này thực thú vị, thực bất ngờ.
Vì tiểu cô nương nàng, chàng đích thân vào Phạm Âm cốc, để lại Phật Đà ở Phạn Cảnh Tây Thiên đang làm khách nơi Thái Thần cung, đến đón nàng về.
Có người nào được chàng đối xử dịu dàng như nàng, đưa nàng về khi nàng say rượu, nhẫn nại an ủi nàng khi nàng bị cảm, làm nũng ?
Thế mà mặt lạnh như chàng, cũng biết ghen cơ đấy!
Chàng đòi đổi chỗ ở với Tiểu Yến khi biết nàng và hắn “hẹn hò” nơi cấm địa Phạm Âm cốc, chàng đánh đổ bát canh khi thấy Tiểu Bạch nhà mình quan tâm đến nam nhân khác:
“…Lời vừa dứt, có vật gì bay đến, Tiểu Yến ngã nhào xuống cầu thang, sau một loạt tiếng động, bên dưới một giọng rên rẩm tức tối vọng lên: ‘Kẻ nào định ám sát ta!’. Âu canh vốn trong tay Đông Hoa bỗng không cánh mà bay, chàng thản nhiên nói từ xa: ‘Xin lỗi, ta tuột tay’ .”
Nhưng, có vẻ như chàng đã bị lòng ghen tuông che mắt, để đỉnh điểm ở việc thay đổi món quà dành cho người chiến thắng trong cuộc thi ở Phạm Âm cốc, từ quả tần bà thành lẵng đào, rồi vô tình đẩy người chàng thương yêu vào hiểm cảnh. Phượng Cửu vì muốn trộm quả tần bà, lẻn vào suối Giải Ưu, không tiếc thân mình xông vào trận pháp mãng xà.
Để chàng, đến khi nhận ra nàng là tiểu hồng hồ ly năm xưa, là ánh mắt dõi theo chàng ngàn năm trước, mới hối hận lao đến chỗ nàng, bất chấp việc phải trút bỏ tiên lực một mình vào trận pháp, ôm nàng vào lòng :
“Đừng sợ, ta đã đến rồi”.“ Ta đã đến với nàng”.“Lần này ta sẽ không đi, ngủ đi Tiểu Bạch, nàng tỉnh dậy là chúng ta đến nhà”.
Một Đông Hoa Đế Quân tôn quý nơi Cửu Trùng Thiên, một Đông Hoa lãnh đạm, cay độc, giờ đây chỉ còn lại sự dịu dàng, sự dịu dàng dành riêng cho người con gái chàng yêu nhất.
Nhiều người lên án chàng, cho rằng chàng “ngược” Tiểu Bạch, nhưng có biết rằng chàng cô đơn ? Lão nhân gia ngài đã sống hàng chục vạn năm, sinh ra từ đá nơi Bích Hải linh thiêng, đã định là anh hùng gánh vác trách nhiệm thống nhất lục giới tứ hải, lại sống trong cảnh máu nhuộm Bích Hải. Rồi đến lúc lên Cửu Trùng Thiên, cuộc sống của chàng chỉ quanh quẩn Thái Thần cung, tự tay làm đồ gốm, chế binh khí, trồng chè, câu cá, đọc Kinh Phật… Chàng đã sống như thế cho đến khi gặp Phượng Cửu, rồi chú ý đến nàng, những lúc chàng mặt dày lấy cớ bị thương, lấy cớ dạy nàng cách chiến thắng cuộc thi để nhốt nàng lại, ghen tuông vô cớ, có lẽ chỉ là bởi vì chàng chưa biết làm thế nào để yêu thương nàng, làm thế nào để đi vào trái tim nàng cả.
Duyên phận là gì chàng chẳng quan tâm. Chàng chỉ quan tâm đến duyên phận đã cho chàng gặp nàng, nàng là nét mực đậm đà vẽ lên bức tranh năm tháng tẻ nhạt chàng từng trải qua, hàng đêm quấn quít, tóc xanh tóc bạc quấn nhau mãi mãi không rời.
Nguồn : luv-ebookBài viết của meoconpro9x
Tam sinh tam thế Chẩm thượng thư - Hơi bị thất vọng
Thực sự đây không thể nói là review, mà chỉ là vài dòng ấm ức, nên đành để vào chỗ này. Cá nhân mình rất kết văn của Đường Thất Công Tử, thích cái tưng tửng của nhân vật, kết cấu của câu chuyện. Mình cũng biết Đường Thất có xu hướng thích ngược, và đã từng đọc được, đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng đọc Chẩm Thượng Thư mình không thể nào nuốt trôi được. Đọc xong nhiều lúc còn nhẫn tâm cảm thấy “thôi, hai đứa này nó không đến với nhau được mà đau khổ cũng đáng, ai bảo cứ thích làm tình làm tội, làm người kia hiểu lầm suốt làm gì”.
Phượng Cửu trong truyện này quá quá quá bạch, những cách suy nghĩ của em về Đông Hoa hoàn toàn không hợp lý. Làm sao một người yêu lâu như thế lại không thể nào nghĩ đến việc Đông Hoa yêu mình????? Ý mình là một người đã yêu thì không thể nào “chai lỳ” với tình yêu như vậy được. cái việc cô không nhận thấy cảm tình của Đông Hoa với mình là một sự vụ kỳ cục vô cùng. Rồi cách cô có những lý giải cho hành động và câu từ của Đông Hoa cũng khiến mình chỉ muốn “bó tay chấm com”. Anh Đông Hoa của chúng ta thì mặt lạnh như tiền, nghĩ gì cũng chỉ âm âm ỷ ỷ. Nói thật, dù rằng một phần mình vẫn ngưỡng mộ ảnh, nhưng vẫn có phần muốn nói rằng “lão này bị em Cửu bỏ là đáng”.
Đoạn cuối cùng khi Trọng Lâm nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà kể ra kể vào chuyện của Mr Đông Hoa, mình thấy quá gượng gạo. Ông chủ yêu quý của mình sắp đi tong, bà chủ (mà ông chủ đã tìm kiếm gần 200 năm, lúc nào cũng tâm niệm muốn thấy) thì đang rất sốc, thể hiện rõ là “có tình mà còn đang dỗi”, anh đây vẫn “thế cô còn muốn gì?” – để mình trả lời hộ cho “muốn ông nói ít thôi, đưa người ta đến bên chồng còn chào nhau giây phút cuối”. Mà nói thật, mấy cái hiểu lầm dở hơi biết bơi không biết lặn này là thế nào hả trời???? rõ ràng là do Đông Hoa không khiến cho Phượng Cửu yên tâm. Ai bảo lúc nào cũng lầm lầm lỳ lỳ ra vẻ làm chi. Còn em Cửu đoạn cuối dỗi lẫy thì mình cũng hiểu thôi, ai bảo đến ngày cưới anh bỏ biệt xứ mà đi...
Vụ 2 cái bóng của 2 người nữa, thực sự ra mà nói…. 2 cái bóng này còn đáng đánh hơn cả 2 nhân vật chính, đặc biệt là bác Trầm Diệp. Yêu người ta mà nói năng đối xử thế à???? Đấy, đấy chính là kết cục của kiểu “không thèm quan tâm đến đối phương, ra vẻ ta đây đang nghĩ hộ cho tương lai của cả hai, nhưng lại không hề tính đến việc đối phương sẽ nghĩ sao”. Đương nhiên ở đây có yếu tố Khuynh Họa phu nhân, nhưng nếu anh đây biết chia sẻ, biết nói những khó khăn của mình ra cho A Lan Nhược biết, thì liệu chuyện có đến mức đấy không.
Đúng là chủ tớ như nhau, hai cái bóng y đúc 2 nhân vật chính, yêu nhau mà chỉ thích khiến cho nhau hiểu lầm.
Và thực ra còn vài vài vài điều nữa, nhưng nói nữa thì loãng mất. Chủ chốt tớ chỉ cảm thấy rằng, lần này, Đường Thất viết ngược nhảm quá =_=
Nguồn luv-ebookBài viết của hadiepchau
Chẩm thượng thư - nhân vật Đông Hoa Đế Quân
Đông Hoa Đế Quân toàn thân áo chùng tím thong thả bước ra, những bông tuyết đậu trên mái tóc trắng lập tức bị lu mờ, quả nhiên là vị tiên có phong thái thần tiên nhất tứ hải bát hoang, bất kỳ chàng đứng nơi nào, nơi đó cũng biến thành tiên cảnh.
Người ta nói chàng miệng lưỡi cay độc. Phải, chàng miệng lưỡi cay độc, chỉ một câu nói mà làm cho tên quỷ quân ma tộc tức chết, làm nàng nhiều lúc cũng cứng họng.
Người ta nói chàng hay để bụng. Phải, người ta làm gì chàng, chàng phải trả đũa lại bằng được mới thôi. Vì thế mà khi nàng nói chàng là người kì dị, chàng liền biến nàng thành khăn tay buộc vào Thương Hà kiếm mà đùa giỡn.
Người ta nói chàng mặt dày. Phải, chàng mặt dày. Chàng có thể ngang nhiên biến ra chiếc khăn tay khác giống hệt nàng đưa cho Chiết Nhan, mặt dày bắt Phượng Cửu chịu trách nhiệm vết thương của mình, có thể vô sỉ sai bảo Tiểu Yến làm hết việc này đến việc khác, để rồi thản nhiên nói:
“Ta hứa với ngươi bao giờ?”
Tiểu Yến : “Chính miệng ngài nói, nếu mỗ giúp ngài làm việc nọ việc kia, ngài sẽ suy nghĩ đến chuyện quyết đấu với mỗ”. Đông Hoa thong thả ngẩng đầu: “Ồ, ta suy nghĩ rồi, không đấu nữa.”
.
“Vừa rồi cô nương nói ta chỉ ngồi xem trò hay ư?”. Nhìn bộ dạng ngây ngây của nàng, chàng dừng lại: “Sao có thể coi là xem trò hay, ta rõ ràng chăm chú ngồi bên…” không biết ngượng nói tiếp: “…cổ vũ cho cô nương”.
Người ta nói chàng có ý với Tri Hạc. Phải, chàng có ý với nàng ta, ý là phải chăm sóc, bảo vệ nàng ta thay cho phụ mẫu đã mất, chẳng qua để trả ơn dưỡng dục. Nhưng ngoài thế ra, chàng còn đối xử gì khác với Tri Hạc?
Người ta nói chàng thích Cơ Hoành. Phải, chàng thích nàng ta, thích tính cách hiền lương, cương liệt của nàng ta, chưa kể nàng ấy còn từng giúp chàng. Nhưng thích thì sao, có phải là yêu ?
Người chàng trao trọn trái tim đá tảng là nàng, là tiểu cô nương tính tình thú vị, chẳng giống bất cứ nữ nhân nào nơi Cửu Trùng Thiên. Nàng là chính nàng, là tiểu đế cơ tôn quý nơi Thanh Khâu, là cửu vĩ hồ ly, là tiểu hồng hồ ly đánh đổi bộ lông cùng chín chiếc đuôi của mình, bất chấp nguy hiểm theo chàng vào Thập ác liên hoa cảnh. Nàng đặc biệt, đặc biệt từ chiếc trâm trắng trên mái tóc, bộ tang phục quả phụ, đến những lúc nàng xấu hổ nơi ôn tuyền, những lúc nàng mắng chàng, là người duy nhất ăn được món cá chàng làm, là người được chàng thân thiết gọi: “Tiểu Bạch”.
Trêu chọc nàng, dọa dẫm nàng đã trở thành thú vui trong cuộc sống tẻ nhạt của chàng lúc nào không hay.
Bảo vệ nàng, trở thành trách nhiệm của chàng lúc nào không hay.
Người ta nói chàng lạnh lùng, lãnh đạm. Phải, chàng lạnh lùng, lãnh đạm. Thứ có thể thu hút ít nhiều chú ý của chàng, chỉ có sự sai lệch của tứ mùa, thay đổi của nhật nguyệt và những sự trớ trêu của tạo hóa.
Vậy mà vì một tiểu hồng hồ ly bé nhỏ, chàng bất chấp tất cả, bỏ cả hôn lễ đi tìm trên trời dưới đất, đến tận ma tộc để tìm kiếm nó.
Vậy mà chàng lại nhớ đến nàng, nhớ đến tiểu cô nương bên bờ vịnh Nguyệt Nha, giọng nói trong trẻo như mưa bụi đầu xuân, suối tóc đen nhánh cài chiếc trâm hoa màu trắng; nhớ đến tiểu cô nương đá chậu hoa tô ma vào mình; nhớ đến những lời nàng nói dù không biết ghi nhớ những lời kia có ý nghĩa gì; nhớ đến cảm giác lần đầu tiên được bảo vệ, nàng cùng thanh Đào Chú kiếm nhẹ nhàng bay nhảy bên cạnh mình.
Tuy hai từ “bảo vệ” này gắn với tôn hiệu của chàng e chỉ là trò cười. Nhưng lúc này, tại đây, trong màn mưa hoa, vị tiểu nữ vương Thanh Khâu thân hình liễu yếu đào tơ, cầm thanh kiếm mỏng, ngang nhiên đối đầu với nữ yêu pháp thuật cao hơn không biết bao nhiêu lần để bảo vệ chàng. Đế Quân cảm thấy chuyện này thực thú vị, thực bất ngờ.
Vì tiểu cô nương nàng, chàng đích thân vào Phạm Âm cốc, để lại Phật Đà ở Phạn Cảnh Tây Thiên đang làm khách nơi Thái Thần cung, đến đón nàng về.
Có người nào được chàng đối xử dịu dàng như nàng, đưa nàng về khi nàng say rượu, nhẫn nại an ủi nàng khi nàng bị cảm, làm nũng ?
Thế mà mặt lạnh như chàng, cũng biết ghen cơ đấy!
Chàng đòi đổi chỗ ở với Tiểu Yến khi biết nàng và hắn “hẹn hò” nơi cấm địa Phạm Âm cốc, chàng đánh đổ bát canh khi thấy Tiểu Bạch nhà mình quan tâm đến nam nhân khác:
“…Lời vừa dứt, có vật gì bay đến, Tiểu Yến ngã nhào xuống cầu thang, sau một loạt tiếng động, bên dưới một giọng rên rẩm tức tối vọng lên: ‘Kẻ nào định ám sát ta!’.
Âu canh vốn trong tay Đông Hoa bỗng không cánh mà bay, chàng thản nhiên nói từ xa: ‘Xin lỗi, ta tuột tay’ .”
Nhưng, có vẻ như chàng đã bị lòng ghen tuông che mắt, để đỉnh điểm ở việc thay đổi món quà dành cho người chiến thắng trong cuộc thi ở Phạm Âm cốc, từ quả tần bà thành lẵng đào, rồi vô tình đẩy người chàng thương yêu vào hiểm cảnh. Phượng Cửu vì muốn trộm quả tần bà, lẻn vào suối Giải Ưu, không tiếc thân mình xông vào trận pháp mãng xà.
Để chàng, đến khi nhận ra nàng là tiểu hồng hồ ly năm xưa, là ánh mắt dõi theo chàng ngàn năm trước, mới hối hận lao đến chỗ nàng, bất chấp việc phải trút bỏ tiên lực một mình vào trận pháp, ôm nàng vào lòng :
“Đừng sợ, ta đã đến rồi”.
“ Ta đã đến với nàng”.
“Lần này ta sẽ không đi, ngủ đi Tiểu Bạch, nàng tỉnh dậy là chúng ta đến nhà”.
Một Đông Hoa Đế Quân tôn quý nơi Cửu Trùng Thiên, một Đông Hoa lãnh đạm, cay độc, giờ đây chỉ còn lại sự dịu dàng, sự dịu dàng dành riêng cho người con gái chàng yêu nhất.
Nhiều người lên án chàng, cho rằng chàng “ngược” Tiểu Bạch, nhưng có biết rằng chàng cô đơn ? Lão nhân gia ngài đã sống hàng chục vạn năm, sinh ra từ đá nơi Bích Hải linh thiêng, đã định là anh hùng gánh vác trách nhiệm thống nhất lục giới tứ hải, lại sống trong cảnh máu nhuộm Bích Hải. Rồi đến lúc lên Cửu Trùng Thiên, cuộc sống của chàng chỉ quanh quẩn Thái Thần cung, tự tay làm đồ gốm, chế binh khí, trồng chè, câu cá, đọc Kinh Phật… Chàng đã sống như thế cho đến khi gặp Phượng Cửu, rồi chú ý đến nàng, những lúc chàng mặt dày lấy cớ bị thương, lấy cớ dạy nàng cách chiến thắng cuộc thi để nhốt nàng lại, ghen tuông vô cớ, có lẽ chỉ là bởi vì chàng chưa biết làm thế nào để yêu thương nàng, làm thế nào để đi vào trái tim nàng cả.
Duyên phận là gì chàng chẳng quan tâm. Chàng chỉ quan tâm đến duyên phận đã cho chàng gặp nàng, nàng là nét mực đậm đà vẽ lên bức tranh năm tháng tẻ nhạt chàng từng trải qua, hàng đêm quấn quít, tóc xanh tóc bạc quấn nhau mãi mãi không rời.
Nguồn : luv-ebook
Bài viết của meoconpro9x
Tam sinh tam thế Chẩm thượng thư - Hơi bị thất vọng
Thực sự đây không thể nói là review, mà chỉ là vài dòng ấm ức, nên đành để vào chỗ này. Cá nhân mình rất kết văn của Đường Thất Công Tử, thích cái tưng tửng của nhân vật, kết cấu của câu chuyện. Mình cũng biết Đường Thất có xu hướng thích ngược, và đã từng đọc được, đã chuẩn bị tinh thần. Nhưng đọc Chẩm Thượng Thư mình không thể nào nuốt trôi được. Đọc xong nhiều lúc còn nhẫn tâm cảm thấy “thôi, hai đứa này nó không đến với nhau được mà đau khổ cũng đáng, ai bảo cứ thích làm tình làm tội, làm người kia hiểu lầm suốt làm gì”.
Phượng Cửu trong truyện này quá quá quá bạch, những cách suy nghĩ của em về Đông Hoa hoàn toàn không hợp lý. Làm sao một người yêu lâu như thế lại không thể nào nghĩ đến việc Đông Hoa yêu mình????? Ý mình là một người đã yêu thì không thể nào “chai lỳ” với tình yêu như vậy được. cái việc cô không nhận thấy cảm tình của Đông Hoa với mình là một sự vụ kỳ cục vô cùng. Rồi cách cô có những lý giải cho hành động và câu từ của Đông Hoa cũng khiến mình chỉ muốn “bó tay chấm com”. Anh Đông Hoa của chúng ta thì mặt lạnh như tiền, nghĩ gì cũng chỉ âm âm ỷ ỷ. Nói thật, dù rằng một phần mình vẫn ngưỡng mộ ảnh, nhưng vẫn có phần muốn nói rằng “lão này bị em Cửu bỏ là đáng”.
Đoạn cuối cùng khi Trọng Lâm nước mắt nước mũi chảy ròng ròng mà kể ra kể vào chuyện của Mr Đông Hoa, mình thấy quá gượng gạo. Ông chủ yêu quý của mình sắp đi tong, bà chủ (mà ông chủ đã tìm kiếm gần 200 năm, lúc nào cũng tâm niệm muốn thấy) thì đang rất sốc, thể hiện rõ là “có tình mà còn đang dỗi”, anh đây vẫn “thế cô còn muốn gì?” – để mình trả lời hộ cho “muốn ông nói ít thôi, đưa người ta đến bên chồng còn chào nhau giây phút cuối”. Mà nói thật, mấy cái hiểu lầm dở hơi biết bơi không biết lặn này là thế nào hả trời???? rõ ràng là do Đông Hoa không khiến cho Phượng Cửu yên tâm. Ai bảo lúc nào cũng lầm lầm lỳ lỳ ra vẻ làm chi. Còn em Cửu đoạn cuối dỗi lẫy thì mình cũng hiểu thôi, ai bảo đến ngày cưới anh bỏ biệt xứ mà đi...
Vụ 2 cái bóng của 2 người nữa, thực sự ra mà nói…. 2 cái bóng này còn đáng đánh hơn cả 2 nhân vật chính, đặc biệt là bác Trầm Diệp. Yêu người ta mà nói năng đối xử thế à???? Đấy, đấy chính là kết cục của kiểu “không thèm quan tâm đến đối phương, ra vẻ ta đây đang nghĩ hộ cho tương lai của cả hai, nhưng lại không hề tính đến việc đối phương sẽ nghĩ sao”. Đương nhiên ở đây có yếu tố Khuynh Họa phu nhân, nhưng nếu anh đây biết chia sẻ, biết nói những khó khăn của mình ra cho A Lan Nhược biết, thì liệu chuyện có đến mức đấy không.
Đúng là chủ tớ như nhau, hai cái bóng y đúc 2 nhân vật chính, yêu nhau mà chỉ thích khiến cho nhau hiểu lầm.
Và thực ra còn vài vài vài điều nữa, nhưng nói nữa thì loãng mất. Chủ chốt tớ chỉ cảm thấy rằng, lần này, Đường Thất viết ngược nhảm quá =_=
Nguồn luv-ebook
Bài viết của hadiepchau
Chắc Đông Hoa là tổ tiên của Bạch Tử Họa (Hoa Thiên Cốt). :))
Trả lờiXóa